Đứa trẻ đơn độc và những chuyến đi hoang

    31.12.16

Tôi làm tất cả những gì mà tuổi trẻ tôi muốn, tôi cần và tôi nên làm, để lại những dấu chân trên mỗi con đường và mang về những bức ảnh, kỷ niệm đẹp, những điều thú vị, những người mà tôi đã từng gặp sau mỗi chuyến đi... 

Tất cả đều là một phần tuổi trẻ của tôi.


Tôi là Cải, 22 tuổi, là một cô gái trẻ, cá tính và khá năng động, tôi bỏ giữa chừng một trường đại học tại thành phố Hồ Chí Minh khi đang theo học năm 3 để theo đuổi nghiệp nhiếp ảnh và những chuyến đi. Tôi khá tự tin với bản thân vì những điều mình đã làm, những thứ mình đã được học và cuộc sống mình đã trải qua. Tôi tự hào vì mình là số ít những cô gái mạnh mẽ, đủ can đảm để theo đuổi ước mơ, chưa bao giờ cảm thấy hối tiếc một tuổi trẻ đầy nhiệt huyết của mình, mãi cho đến khi tôi thấy " hành trình yêu thương, gia đình gắn kết" này.

Sống trọn tuổi thanh xuân của mình, hơn 1/3 cuộc đời, tôi chợt nhận ra rằng, tôi chưa bao giờ có một chuyến đi nào cùng gia đình, cùng ba mẹ của mình. Phải ! Đấy là điều đáng tiếc nhất của cuộc đời tôi .

Tôi tự lập từ nhỏ, sống một mình từ Sài Gòn ra tận Hà Nội, ba mẹ tôi đã mất cách đây vài năm, anh trai thì luôn bận bịu công việc và ở xa. Vì vậy, tôi dành toàn bộ thời gian của mình với bạn bè, những chuyến đi cùng bạn bè, cuộc sống cùng bạn bè, những con người tôi xem như là gia đình nhỏ. Thật khó để chia sẻ với ai đó về những chuyến đi cùng gia đình mình, nhưng sẽ thật dễ dàng nếu tôi được kể những chuyến đi của mình với gia đình tôi, với anh trai của tôi. Vậy thì nếu có dịp, em gái sẽ dắt anh trai đến những nơi em từng đến nhé!

Là một ngày nắng vàng tạt ngang đỉnh đèo Ô Quy Hồ. Chúng tôi đặt chân đến Sa Pa lạnh mướt, hít cái khí lạnh ướt át. Lần thứ hai tôi đến đây, nhưng lại là lần đầu tôi đi cùng một người bạn đặc biệt, mọi thứ khiến tôi nhớ lại hành trình dài đằng đẵng cách đấy ít tháng. Tôi được vài tờ báo nhắc đến với cái tên "cô gái trẻ Xuyên Việt 7500km bằng xe máy" hay "cô gái trẻ trốn nhà đi Xuyên Việt" . Thật ra thì chẳng thích cái tên này chút nào ! Nó khiến tôi cảm thấy chút ít tội lỗi vì không phải là đứa con gái ngoan của gia đình. Đi gần hết cả một đất nước hình chữ S, ấy vậy mà chưa bao giờ đi chung với người thân trong gia đình mình một lần nào cả.


Nói về Tây Bắc, tôi dành cho hai chữ " tuyệt vời ". Sa Pa những ngày hôm ấy đẹp đến nao lòng, tim tôi cứ thổn thức và rất hay bị "ngơ" khi nhìn thấy những thứ đẹp đẽ, đôi lúc tôi cứ ngỡ chạm được, ngửi được cái nắng, cái gió, cái hương vị lạ lùng của nơi núi rừng Tây Bắc. Chúng tôi không ở trong thị trấn vì tôi không thích đông người, chọn một khách sạn cách xa khu dân cư rồi hưởng trọn những ngày nghỉ đông trong cái rét mướt của nơi này.


Thật dễ dàng nếu chỉ đi một mình, muốn đi đâu thì đi, muốn ở đâu thì ở, lăn lộn ở bẩn cũng chẳng sao. Ấy vậy đi với "người ta", tôi bỗng dưng trở thành một đứa con gái chính hiệu, xúng xính váy xinh, ăn ở đàng hoàng, chẳng còn được bê tha như ngày thường. Bi kịch bắt đầu từ đây. Đứa thích ăn món này, đứa thích ăn món kia, người thích ngủ nướng, người thích dậy sớm, kẻ thích hưởng thụ, kẻ thích lăn xả. Bởi vậy, đấy chính là lý do tôi hay đi một mình. Cũng may lần này chưa xảy ra xung đột quá mức để mà đường ai nấy đi, thân ai nấy lo. 

Tôi cũng kịp cho "người ta" vài cái lần đầu,lần đầu chạy xe máy trên những con đường đèo khó đi, lần đầu mặc áo ấm dày cộm, lần đầu đến với các bản làng của người dân tộc, lần đầu ăn các món ăn Tây bắc, lần đầu ngắm hoàng hôn tít sau dãy núi, lần đầu đi bộ vài cây số và lần đầu được tôi làm hướng dẫn viên. Tôi đưa "người ta " đến vài nơi tôi thích, gặp vài người tôi từng gặp, chỉ cho cách chụp ảnh, ngồi ăn khoai lang nướng, uống một cốc trà nóng, phóng tầm mắt về hướng mặt trời khuất sau Ô Quy Hồ, mặc cho cái lạnh trên đỉnh đèo khiến hai hàm răng va vào nhau " cầm cập ", sống những ngày hạnh phúc ở một vùng đất tuyệt vời.

Những ngày đi hoang đơn độc, tôi thấy tôi thật mạnh mẽ. Nhưng những ngày đi hoang cùng bạn bè, người thân, tôi thấy tôi thật hạnh phúc.


Những chuyến đi ngắn ngày cũng đủ tăng thêm cảm xúc dành cho nhau,đưa mọi người gần nhau hơn. Hè này có dịp, gác lại công việc bộn bề, gia đình mình cùng làm một chuyến du lịch nhé. Đừng để mọi thứ trở nên quá muộn màng." Hai mươi năm nữa, bạn sẽ hối hận về những gì chưa làm hơn những gì bạn đã làm."

Cải Lải Nhải

Bài trước đó
Bài tiếp theo
Bài tiếp theo
Next Post
© 2017 vntravel.top. Thiết kế bởi Tun Media
Website trong quá trình hoạt động thử nghiệm .